Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.



 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

Share|

Sen có còn nở?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down
Sat Jun 05, 2010 11:00 am

avatar



Khách vi

Khách viếng thăm

Bài gửiTiêu đề: Sen có còn nở?

Sen có còn nở? 3700608605-sen-co-con-no
Vừa thò chân xuống khỏi giường, chưa kịp xỏ chân vô đôi dép, Nhân đã rút chân lại tìm cái mền mà trùm lên. Tự dưng sáng nay lạnh thấy rõ. Bàn chân của Nhân vừa ra khỏi mền đã thấy cái lạnh khác mọi ngày.

Nhân định “nướng” thêm chút nữa, nhưng lại bật dậy một cách cương quyết. Nhân nghĩ rằng, mình từng đi soi vào mấy ngày mưa, chân ngâm biết bao lâu trong nước lạnh căm như nước đá, thì một chút tê lạnh như buổi sáng chuyển mùa như vầy có thấm thía vào đâu. Cái cảm giác này không thể làm Nhân bỏ thói quen tắm sớm mỗi ngày được.

Vừa ra hè đứng múa tay múa chân cho người nóng lênmột chút, Nhân thấy Tho đã vội vàng đi lại, nét mặt thất vọng rõ.

- Đợi cả đêm mà hổng thấy nhà họ về. Tức thiệt chứ!

Tho đứng chống nạnh, thở ra. Trong cái miệng chúm chím phà ra một làn khói mỏng và mờ mờ.

- Thôi, tui mượn ông cái áo mưa này thêm mấy bữa nữa đi. Cái này tốt thiệt à nha!

Nhân nhìn cái áo mưa được Tho cuộn lại một cách sơ sài trong tay:

- Tối qua đi thiệt hả?

- Giỡn với ông làm gì!

Nhân thở ra một cái.

- Thôi, ông đừng lo. Tiền cũng tiền của tui, của ngoại tui chứ bộ, đâu có cho không được.

Nhân định nói, thật ra có lo gì đâu, chỉ thấy nản. Đúng là tiền bạc thì quan trọng lắm, người ta không thể sống nếu không có tiền nhưng thấy Tho cứ lo cái chuyện thức khuya canh con nợ như vầy, Nhân thấy sao mà rưng rức trong bụng, vừa thương vừa không ưng dạ. Đành rằng người ta thiếu tiền mình, nhưng đâu có nghĩa là người ta không trả. Nhưng nếu cho là quỵt nợ đi nữa thì cũng bỏ cho rồi, coi như mình làm phước đi. Tho thì đời nào nghĩ nhẹ nhàng như Nhân.

- Ông tưởng tiền ngoại tui xin người ta là làm phước nhẹ hênh vậy hả?

Tho hết thuốc chữa rồi. Cái tuổi còn trẻ cũng như Nhân mà sao hám tiền quá trời! Nhân nói, rồi bà Phương cũng về, chứ không lẽ có mấy triệu bạc mà đi bỏ xứ, bỏ miếng đất với cái nhà lá kia sao? Tho cứ quắc con mắt lên “ Ai biết được, nếu bả đi mà tui đứng tên đựơc miếng đất kia thì còn gì để nói nữa chứ?”.

Nhắc tới đất đai, Nhân nhớ đến bà Còng, ngoại của Tho. Tên của bà cũng từ cái dáng mà ra, thậm chí đến bây giờ, bà chết gần mười năm, Nhân cũng chưa biết tên thật của bà là gì. Cái nhà Tho ở một mình bây giờ nhìn cũng đàng hoàng lắm rồi, chứ hồi trước, có hai bà cháu, một già, một nheo nhóc như Tho, cứ lụp xụp leo lét đèn dầu. Bà Còng đi ăn xin từ sáng đến tối trên thị trấn mới về, còn Tho thì vừa học một buổi, một buổi đi mót rác rồi bán ve chai. Hồi ấy, hai bà cháu và Nhân nữa, thèm một căn nhà, một miếng đất to hơn để sống thoải mái, để móc cái ao sen to hơn nữa, chứ cái ao sau nhà không được bự như ý, sen mọc đã chật khít hết rồi.

Lúc ấy, Nhân còn hái trộm sen đi bán vào mấy ngày rằm. Bà Còng đi từ sáng, Tho cũng đi học, nên Nhân trộm sen mà cứ như là hái sen nhà mình vì đâu có sợ ai bắt gặp. Nhân chắc bà Còng biết là Nhân hái trộm, nhưng bà không muốn rầy vì bà cũng đâu trồng sen để buôn bán. Từ từ, Nhân liều đến xin đại một tiếng cho đường đường chính chính. Dù gì mình cũng là con trai. Riết rồi mấy đứa khác trong xóm cũng hùa nhau tới trộm sen, hái cả ngó và hột đem bán. Nhân thành ra người giữ cái ao. Mà trong độ đó, sen nở nhiều như mấy bông mắc cỡ hai bên đường, thơm phức và yên bình đến lạ. Nhân cứ hay ngắm bà Còng loạng choạng và con Tho nhảy chân sáo về nhà mỗi chiều, thấy họ dễ thương lắm. Tự dưng trong cái nhà nhỏ xíu vầy, mà có cái ao sen mọc thiệt tốt. Bà Còng còn mua trà bỏ vô búp sen, rồi sáng hôm sau ra lấy lại, đem phơi, nấu lên, vừa ngọt vừa thơm bừng cuống họng. Uống trà sen kiểu ấy, Nhân thấy đất trời thật hiền, bà Còng và Tho cũng hiền, thấy lòng ai cũng rộng mở một cách thảnh thơi và sung sướng lắm.

Cứ đi moi móc mấy đống rác tìm vỏ lon, bàn tay của Tho thẹo nổi tùm lum. Còn bà Còng vẫn còng lưng lê mòn mấy sạp trong chợ ở thị trấn để xin người ta mấy đồng bạc lẻ. Nhân nhớ có hôm hai bà cháu về trời sẫm tối hơn mọi ngày, khóc bù lu vì bị mấy tụi du côn xóm nào đó, nhậu nhẹt say như hũ chìm chặn đường lấy hết tiền. Đó cũng là lúc hai người nghĩ ra cách giấu và để dành tiền sao cho an toàn.

Một thời gian sau, hai người cứ ở nhà ăn cơm mấy bữa, mà lại có tiền cho người ta vay thì trong xóm xì xầm không ngớt. Ai cũng nói chắc Tho trúng số mấy cái vé ế không ai mua. Chỉ có thể vậy thôi, chứ bà Còng có đi ăn xin mấy chục năm nữa, tiền đâu mà cho vay như vậy. Và Tho chỉ việc ở nhà ghi sổ cho bà Còng, tới ngày là tới nhà con nợ nhắc lãi, đòi tiền. Bà Còng từ từ tính cũng đổi khác. Sợ người ta giật tiền của mình nên lúc naò bà cũng không yên, rãnh thì kêu Tho lấy sổ ra đọc, rồi bà cứ bấm tay mà nhẩm, chau mày, nhíu mặt, suy nghĩ mông lung. Bà dặn Tho đến lấy tiền không được thì phải hăm doạ, hăm mấy lần không xong thì phải chửi rủa. Bởi vậy, Tho hung hăng hơn trước, trong đầu là một kho những câu nhiếc mắng theo bài bản bà Còng đã dạy chực chờ phóng ra miệng. Rồi Tho cũng nghỉ học. Và lạ ghê, ao sen sau nhà cũng hiếm bông dù ao nước vẫn đầy như trước giờ.

Bà Còng qua đời. Tho mồ côi, Nhân cũng mồ côi. Chơi với nhau từ nhỏ, thân như vậy mà bây giờ nhiều lúc Nhân ngại. Người ta nói trai gái mới lớn cứ qua qua lại lại như vậy khó tránh chuyện “lửa gần rơm”. Tho vì vậy hay traánh mặt Nhân luôn. Nhưng nhìn thấy Tho cứ hung hăng nhiều lúc Nhân cũng muốn góp ý, lại ngại hàng xóm lời ra tiếng vào, nên thôi. Mà Tho đã từ nhỏ đựơc bà Còng dạy theo cách đó, làm sao trải lòng ra với đời được? Nghĩ cho nhiều vào, Nhân cũng thấy thương bà cháu họ, một thời sống quá cực khổ và bị khinh khi, nhờ bố thí của người khác. Ngóc lên được khỏi bùn thì phải tranh thủ mà lo. Nhưng Nhân nghĩ sao mấy hoa sen sau nhà của Tho ra khỏi bùn mà vẫn đẹp vậy? Còn đằng này, bà cháu họ lại làm cho người ta cũng đến nhà, nhưng với ánh mắt mượn vay và sợ sệt. Một ngày nào đó, Nhân cũng phải nói cho Tho nghe cái lòng của mình, nói rõ hơn, nhắc cho Tho nhớ cái thuở cơ hàn cơm bụi của ba người.

- Thì tui làm theo ngoại tui dặn rồi đó. Ông nhớ lúc bà mất hông?

- Nhớ làm gì hả? Bà chết không nhắm mắt chỉ vì người ta trốn nợ thì có hay ho gì đâu.

Nhân biết Tho sẽ giận mình ít nhiều khi Nhân nói câu đó.

- Ông nói vậy, chắc cũng hờn tui lắm. Ông thật không thông cảm gì cả!

Rồi Tho lên kế hoạch:

- Thôi, mai tui lên xã, trình bày rõ ràng rồi ông phụ tui qua đó xiết đồ. Không biết có đủ số tiền kia hông nữa.

Lúc Tho đi qua nhà bà Phương xiết đồ cứ bắt Nhân theo. “Ông mà không đi thì tui còn biết nhờ cậy ai nữa?”. Cái nhà bà Phương đóng cửa mấy hôm, mở ra nghe hơi gió hoang lành lạnh. Trong nhà không có gì ngoài hai cái đi-văng, một cái tủ thờ không có hình, nhang khói lạnh tanh. Tho nhìn quanh, có vẻ chăm chú kỹ cái tủ thờ bằng gỗ đen lay láy, chắc cũng không đến nỗi rẻ tiền.

- Khiêng hết. Ông đợi tui nha, tui kêu thêm mấy người vô phụ.

Tho tất tả chạy đi. Nhân lẳng lặng nhìn cái tủ thờ, thấy trong lòng bối rối quá. Nhớ lúc trước Tho từng nói “Có đức mặc sức mà ăn”, Nhân lại thấy rùng mình. Nhân ngoái ra cổng, nhìn bóng Tho đang mờ dần. Thấp thoáng trong cái dáng đó, ẩn hiện hình ảnh cái ao sen đầy hoa sen thơm ngào ngạt đang biến mất. Tất cả chỉ còn lại một khoảnh đất trống khô cằn. Nếu cái ao đó không biến mất thì sen cũng không bao giờ nở hoa được như ngày xưa.

Nhân bỏ về. Nhân làm cái chuyện này không được. Đứng trước cái ao với lá sen đang khô cứng và xác xơ, Nhân cố hồi tưởng cái ao mướt ruợt hồi đó, nhưng nó hiện lên không được bao lâu cũng lại biến mất. Có lẽ, mấy hạt giống đã bị bà Còng với Tho làm tiêu tan hết rồi còn đâu. Bên ao sen, lẽ ra ngươi ta bình yên lắm, còn đằng này...

HUỲNH TÀI (Bút Nhóm Vòm Me Xanh)
----------------------------Tài Sản-------------------------------

------------------------------------------------------------------

Sen có còn nở?

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: -‘๑’-Thế giới truyện-‘๑’- :: -‘๑’-Văn. Thơ Hay -‘๑’--
Copyright © 2007 - 2010, wWw.A2Bmt.cOm
Founded by Mr.FR
Developed by A2's Members.
Powered by phpBB2 - GNU General Public License
Copyright © phpBB Group. Host in France. Support by Forumotion

Xem tốt nhất ở độ phần giải lớn hơn 1280x1024 và trình duyệt Firefox
Get Firefox Now Get Windows Media Player Now
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất